tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế

Trong phim, cô vào vai Bạch Lang Hoa, sư muội của nữ chính Bạch Phong Tịch (Triệu Lộ Tư). ADVERTISEMENT. Trong bộ ảnh cổ trang vừa được tung ra, Ngải Mễ đã trở thành cái tên thu hút truyền thông xứ Trung với nhan sắc thanh thuần, đậm chất tiểu tiên nữ dù chỉ mới 14 tuổi. 958. Các Sách Tiểu Tiên Tri. Tác giả: Thomas F.Harrison. Giới Thiệu Giáo Trình. PHẦN MỘT: Đế Quốc Asyri Ban Đầu - Các Sách Tiên Tri Không Rõ Niên Đại. 1 Giới Thiệu Các Sách Tiểu Tiên Tri. 2 Ápđia - Tôi tớ của Đức Chúa Trời. 3 Giôên - Tiên Tri của Lễ Ngũ Tuần. 4 Giôna Chương 58 : Tuyết rơi. Tiểu tiên nữ Tháng Tám 24, 2022 Uncategorized. Hai tuần rất nhanh đã trôi qua, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng Lâm Vi Hạ ở Thâm Cao. Cô thực ra không quan tâm học ở đâu, nhưng cô nhỏ lại lo lắng cho cô, kiên quyết muốn cô chuyển trường. Hôm nay là thứ vibnebopo1975. Nội dung truyện Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế tuy hơi đơn điệu nhưng bù lại giọng văn nhẹ nhàng, văn phong mạch lạc tạo cho truyện có màu sắc riêng. Tác giả Bán Tiệt Bạch Thái mô tả quá trình hai người đến với nhau rất nhẹ nhàng, không sóng gió. Ngoài cặp đôi chính các nhân vật phụ khác trong truyện ngôn tình cũng rất dễ thương. Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế – Bộ Truyện Full 75 Chương tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế Văn án Năm 16 tuổi, cô đến bên anh, anh bận nhiều việc…xử lý nội vụ công ty, vội vàng đi đóng phim, nhưng vẫn không quên kiểm tra bài tập của cô. Một người mạnh miệng như cô bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, lôi kéo hỏi anh “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?” Anh lau đi nước mắt của cô, nói “Được.” Năm 19 tuổi, cô thi đại học, anh tự mình bay từ nước ngoài về, đêm đó, giới truyền thông tò mò tại sao Lâm ảnh đế không tham dự, ngày hôm sau liền có truyền thông chụp được, anh xách theo một chiếc valy màu hồng, đưa cô gái của anh đến trường đại học, gây ra bùng nổ tin tức. Năm cô 20 tuổi, trong nhà buộc anh kết hôn, anh nói phải chiếu cố cô cho tốt, vì thế từ chối rất nhiều thiên kim hào môn. Năm cô 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, anh dưỡng cô thành cô dâu của mình, anh là nam thần của vô số người nhưng lại là chồng của một mình cô. Mời các bạn đọc tại đường dẫn Ngày thứ bảy tuần này, gia sư Lâm Đế mời tới dạy học đã đến nhà, là một sinh viên năm 2 của Đại học Kim Thành, người lịch sự, nhã nhặn, trên mặt đeo một cặp kính dày. Dì Trần ra đón tiếp người vào nhà, Kỷ Vi nằm bò trên bàn, nhắn tin wechat cho Lâm Trứ. Lâm Trứ trả lời rất ít, thế là Kỷ Vi một lần nhắn nhiều tin. Kỷ Vi 【 Anh đang đóng phim sao? 】 Kỷ Vi 【 Có phải đeo dây cáp không ạ? 】 Kỷ Vi 【 Em đang xem phim 《 Đại Kim 》 ,anh mặc đồ người Mông Cổ đúng là đẹp thật. 】 Lâm 【 Gia sư đã tới chưa? 】 Kỷ Vi 【 Đã tới….】 Dì Trần gọi Kỷ Vi một tiếng, Kỷ Vi đứng dậy, nhìn gia sư đến dạy mình, ngoan ngoãn gọi “Chào thầy ạ.” “Kỷ Vi đúng không? Tôi là Triệu Trình, em có thể gọi tôi là Trình ca.” Triệu Trình nhìn cô bé ngoan ngoãn đang đứng trước mặt thì có chút ngạc nhiên, trong nhà nam thần Lâm Trứ thế mà lại giấu một cô bé xinh đẹp như vậy…. Kỷ Vi đẹp, có thể nói đó là một nét đẹp có chút thần tiên, vùng sông nước Giang Nam đã nuôi dưỡng ra làn da này, trắng nõn hồng hào, mặt mày tinh tế, cái miệng nhỏ đo đỏ, quan trọng nhất là một mái tóc thẳng dài, đen nhánh, trông thật nổi bật. Nhịp tim của Triệu Trình bất chợt tăng nhanh, anh ta lấy sách vở ra, nói “Chúng ta bắt đầu đi.” “Dạ.” Kỷ Vi lại ngồi xuống tấm thảm, ngoan ngoãn nhìn Triệu Trình. Triệu Trình bị cô nhìn như vậy, hô hấp chợt trầm xuống, bắt đầu giảng bài cho cô. Quả thật Kỷ Vi có chút không tình nguyện, cô muốn Lâm Trứ dạy cho mình, nhưng cô vẫn biết không có khả năng đó, vậy chỉ có thể nhận sự dạy dỗ từ gia sư. Rốt cuộc là cô vẫn chưa thể theo kịp tốc độ học tập ở trường bên này. Rất nhanh, một tiết đã trôi qua, trong thời gian nghỉ giải lao, Kỷ Vi lấy điện thoại ra chơi, nhìn thấy trên weibo đăng một tin tức. “Liên hoan phim, danh sách thảm đỏ.” Một người ngôi sao nữ nào đó đang kéo cánh tay Lâm Trứ đi vào thảm đỏ. Kỷ Vi “……” Tức giận. Buổi tối, sau khi Triệu Trình kết thúc buổi học và về, Kỷ Vi ăn cơm xong lại cùng với Lâm Chấn xem TV, đột nhiên thầy Cao, giáo viên chủ nhiệm khối 10 lớp ba, nhắn một tin lên nhóm trò chuyện của lớp. Thầy Cao 【 Cùng phụ huynh hội ý một chút, tháng tư này đã đến kỳ phân ban, thứ hai tuần sau đến lớp điều phiếu nhé. 】 Kỷ Vi nhìn màn hình, trầm mặc một lát. Tâm tình có chút phiền muộn, ba mẹ cô đã qua đời, đến bà nội cũng không còn nữa. Cô cắn bánh quy, hỏi Lâm Chấn “Ông ơi, ông nói xem con nên học ban xã hội thì tốt hay ban tự nhiên thì tốt?” Lâm Chấn quay đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc, nói “Con cảm thấy như thế nào? Con muốn làm cái gì thì học cái đó.” “Dạ.” Cô đứng dậy, tìm được số điện thoại của Lâm Trứ, đi ra cửa, ngồi xổm xuống bậc thang, nhìn ánh đèn trong viện, điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ vang lên, “Hửm?” “Em muốn chọn ban năm sau.” Kỷ Vi vừa nghe đến giọng của anh, tâm tình tốt hơn rất nhiều, ngữ điệu của cô cũng cao hơn một chút. “Ừa, tự em lựa chọn.” Lâm Trứ nói, giọng anh xuyên qua microphone có phần gợi cảm nhưng vẫn dễ nghe vô cùng, Kỷ Vi cắn môi dưới, nói “Em muốn chọn khoa văn.” “Có thể.” Kỷ Vi “Em phải làm diễn viên, sau đó tai tiếng đầy mình, giống như anh vậy đó.” Lâm Trứ “……” “Nhiều tai tiếng không phải là chuyện tốt.” “Anh cũng biết vậy nữa ạ? Vậy sao trên thảm đỏ anh lại còn kéo theo một người phụ nữ chứ?” Kỷ Vi cố ý hỏi, giọng hơi tức giận, Lâm Trứ không phản ứng, chỉ hỏi “Diễn viên là nghề phải tự bản thân mình thích, em thích sao?” Kỷ Vi “…….” Lâm “Hửm?” Kỷ Vi “Chỉ cần có thể giống như anh, em đều thích.” Nói xong mặt cô có chút đỏ lên, tiện đà cúp điện thoại. …… “Lâm lão sư, có thể bắt đầu rồi chứ?” Chuyên viên trang điểm đang cầm bút vẽ, đợi một lúc lâu mới hỏi. Đôi mắt Lâm Trứ nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái, chuyên viên trang điểm lập tức gật đầu, không nói nữa, tựa vào bàn trang điểm kế bên nhìn anh nói chuyện. Ở phía bên cửa, người đại diện Lệ Thần đang khoa tay múa chân. “Vẫn chưa xong sao?” Chuyên viên trang điểm lắc đầu “Vẫn chưa.” Lệ Thần lại nhìn Lâm Trứ, mặt mày anh lãnh đạm, khi thì nghe phía bên kia cô nhóc nói, khi thì hỏi đối phương thích sao? Lệ Thần xoay người đi ra ngoài, chạy tới chỗ đạo diễn nói xin lỗi. Đạo diễn nhìn vào phòng hóa trang, nhịn không được ghé sát vào Lệ Thần hỏi “Nghe mọi người bảo Lâm lão sư đang nói chuyện điện thoại với cô bé ở trong nhà?” “Cô bé đó sau này muốn làm diễn viên sao?” Đoàn phim nơi nơi đều có người nghe lén, bởi vì phải tham gia vào liên hoan phim nên các cảnh diễn của Lâm Trứ đã bị chất đầy, vừa mới xuống máy bay là phải chạy ngay đến đoàn làm phim, áo khoác cũng chưa kịp cởi thì di động đã vang lên, từ trước đến nay Lâm lão sư là người chuyên nghiệp, thế mà nay lại phá lệ chiếm dụng thời gian làm việc để nói chuyện điện thoại. Chẳng mấy chốc, những người đang chờ ở đoàn làm phim đều đã biết cuộc điện thoại này chính là của cô bé năm ngoái Lâm Trứ đem về nhà. Cô bé vừa lúc mười bảy tuổi, đang học lớp 10. Ai cũng chưa từng được thấy qua cô bé đó trông như thế nào. Những năm gần đây Lâm Trứ phải quay rất nhiều vai diễn, tất cả đều là người đứng đầu, người đứng đầu này ngoại trừ quyền thế, tự nhiên sẽ còn có tình yêu, dường như những diễn viên nữ đã từng diễn qua những phân cảnh tình cảm với anh đều sẽ yêu anh. Nhưng là, anh lại rất thanh tỉnh, ở phim anh có thể là một người dã tâm với quyền lực hoặc cũng có thể là một người có nửa điểm nhu tình dành cho diễn viên nữ đóng cùng. Một khi kết thúc cảnh quay, anh lập tức thoát ra khỏi nhân vật, khôi phục lại một bộ dạng lạnh nhạt. Ai cũng không thể nhìn thấu anh. Đã từng có người hỏi qua anh, liệu anh có vì ai đó trong phim mà động tâm không? Lâm Trứ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Không có.” Trong nháy mắt đã đánh nát bao nhiêu tâm tình của các nữ nghệ sĩ. Về sau lại có một chủ đề thảo luận trên tài khoản đại V ở weibo, 《 Sau này nam thần Lâm Trứ của chúng ta sẽ thua trong tay một người phụ nữ như thế nào? 》 Tài khoản đại V kia còn nói “Tôi là người đầu tiên khởi xướng ra chủ đề thảo luận này thật ra cũng có chút hưng phấn khó giấu….” Không đơn thuần chỉ có các fans tò mò về cuộc sống cá nhân của Lâm Trứ, ngay cả những người trong vòng giải trí đều cảm thấy hứng thú, đặc biệt hơn là Lâm Trứ cũng không có ý định che giấu cô bé bên người kia. Nhưng vẫn vướng mắc tuổi tác của cô bé. Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là em gái của Lâm Trứ, bởi vì cô thật sự rất nhỏ. Tuy rằng tình yêu cũng không quan trọng cái gì tạo thành nhưng cô cũng là nhiều năm sau mới đến bên người anh, là người nữ ở gần Lâm Trứ nhất. Cho nên đến đạo diễn cũng tò mò. Lệ Thần cười một cái, nói “Phải không? Cô bé cũng không giống sẽ đi làm diễn viên.” “Ách, nếu diễn viên xuất thân từ Lâm gia, trong vòng này có biết bao nhiêu người muốn thu vào tay chứ?” Đạo diễn vừa nghe xong cũng cười rộ lên, lại là một ngôi sao đời thứ hai đây. “Nhưng mà Lâm lão sư đối với cô bé này cũng thật kiên nhẫn.” Đạo diễn lại lần nữa thổn thức, Lệ Thần gật đầu, không nhiều lời, Lâm Trứ đối với Kỷ Vi không thể nói là kiên nhẫn, mà phải là anh rất để bụng. Giống như bọn họ đã cách chân tướng thật gần lắm rồi, đã từ khiếp sợ biến thành chết lặng. Lại đợi một lúc nữa, phòng hóa tranh rốt cuộc cũng có thể làm việc bình thường, hơn nữa từ bên trong lại truyền đến thêm một tin bát quái. “Cô bé đó cứ tự nhiên mà cúp điện thoại của Lâm lão sư, chậc chậc, rất lớn mật nha.” Lệ Thần nghĩ thầm, ông đây cười vào chứ không thèm nói. Rất nhanh Lâm Trứ đã đổi một bộ trang phục mới, áo khoác màu lam, bên trong là áo sơ mi, quần đen, giày tây. Tự phụ, đẹp trai, khí chất từ một quý công tử toát lên không thiếu một thứ gì, mỗi động tác đưa tay nhấc chân đều mang lại khí thế, đó chính là khí thế bức người. Nữ chính Triệu Noãn Noãn mặc một bộ sườn xám màu lam nhạt, nhìn thấy anh lập tức hơi thở như ngưng lại, cô ta ở trong vòng nay lâu như thế rốt cuộc đến hôm nay cũng được đóng phim với anh. Lệ Thần tiến lên hỏi “Kỷ Vi làm sao vậy?” Lâm Trứ bắt tay với đạo diễn, tỏ vẻ xin lỗi, sau đó mới trả lời Lệ Thần, “Muốn chọn vào khoa văn, còn đang lưỡng lự.” Lệ thần cười “Cho nên muốn làm diễn viên sao?” Thần sắc Lâm Trứ nhàn nhạt, “Nhìn qua thì có vẻ không phải đặc biệt thích, chỉ thuận miệng nói mà thôi.” Đạo diễn vừa lúc nghe được cũng tự nhiên gia nhập vào nói chuyện phiếm, ông nói con gái nhà ông chọn ban khoa học tự nhiên, kết quả mỗi ngày lại tự nhốt mình trong phòng làm bài, làm cho cả người con bé từ trên xuống dưới đều hôi, một chút cũng không giống con gái, ông còn nói với Lâm Trứ, “Con gái thì vẫn nên học văn hóa nghệ thuật là tốt nhất.” Lâm Trứ gật đầu “Ừ.” Ba người cứ trò chuyện câu có câu không với nhau, sau mới bắt đầu vào công việc. …… Lâm gia ở Kim Thành. Kỷ Vi nhận được tin nhắn wechat của Lâm Trứ. Lâm 【 Chọn vào khoa văn cũng tốt. 】 Kỷ Vi 【 Anh không phản đối em làm diễn viên ạ? 】 Lâm 【 Em muốn làm thì anh sẽ giúp em bạo hồng. 】 Kỷ Vi “Ách….” Cô muốn làm chính là do anh cũng làm diễn viên cơ mà. Buổi sáng chủ nhật, gia sư Triệu Trình chỉ dạy một buổi sáng, buổi chiều Kỷ Vi bị Liêu Mân kéo đi chơi, dì Trần biết được Kỷ Vi đi chơi với bạn học thì rất vui, vội vàng đưa hai hộp bánh trứng tart cho Kỷ Vi, kêu cô mời bạn học cùng ăn, Kỷ Vi dạ’ một tiếng, cầm balo, xách theo bọc nhỏ đi ra cửa. Chú Lưu chở Kỷ Vi đến trung tâm thương mại thành phố, đưa cho Kỷ Vi một tấm thẻ, thêm một tấm thẻ giao thông, nói “Con đi dạo cửa hàng thì mua cho mình một ít đồ dùng, trực tiếp ký tên Lâm Trứ là được.” “Dạ” Kỷ Vi nhận lấy, nhét chúng vào balo, chú Lưu lại nói tiếp “Chú đậu xe ở tầng hầm thứ nhất, khi nào về thì gọi cho chú.” “Dạ con biết rồi chú Lưu.” Kỷ Vi cười ngọt ngào với lão Lưu, ông xua tay, cô xoay người đi vào trung tâm thương mại, vừa mới vào đã thấy bên cạnh Liêu Mân còn có mấy bạn cùng lúc, trong số đó có Triệu Cận Sinh và Chu Mục, Triệu Cẩn Sinh lớn lên rất đẹp trai, ngày thường đã quen nhìn cậu mặc đồng phục, hôm nay ngẫu nhiên thấy cậu mang thường phục lại có phần nhận không ra. Kỷ Vi liền nhìn cậu nhiều một chút, Triệu Cẩn Sinh bị cô nhìn như thế mặt lại càng đỏ hơn, tay đặt trên vai Chu Mục, lén lút nhìn lại Kỷ Vi. Kỷ Vi mặc một chiếc váy mày lam thắt eo, chân dài trắng nõn lộ ra, bộ dạng này, khí chất này đặc biệt hấp dẫn người khác, những người đi vào trung tâm thương mại không khỏi quay đầu nhìn cô một cái. Liêu Mân tiến lên ôm lấy Kỷ Vi, tấm tắc khen ngợi “Cô bé dễ thương không mặc đồng phục thật đúng là đại mỹ nhân.” Kỷ Vi đưa một bàn tay lấy ra bánh trứng tart đưa cho nhóm người, nói “Dì của mình làm, vẫn còn nóng, các cậu muốn ăn không?” “Ăn ăn ăn.” Đại biểu môn thể dục bước lên nhận lấy, Liêu Mân kéo tay Kỷ Vi, vài người vừa đi vừa ăn, bọn họ dự định đến KTV để hát, lúc Kỷ Vi còn ở trấn nhỏ cũng đã từng đi nên không mấy xa lạ, lên tầng sáu, Liêu Mân và Chu Mục lấy điện thoại ra để đặt phòng, Kỷ Vi ngồi ở một bên, ngó trái ngó phải. KTV ở chỗ này thật lớn, còn đẹp nữa. Chỗ này gọi là KTV Hải Dương, trên tường đều là màu xanh, vẽ trên đó là những con cá đốm, còn có vài con cá heo. Theo tới đây còn có ba bạn học nữ nữa, nhưng ba bạn này không thân lắm với Kỷ Vi và Liêu Mân, bọn họ lén lúc nhìn sang đánh giá Kỷ Vi. Chỉ chốc lát sau Liêu Mân cũng tới. Vừa đi vào trước cửa đã nói với mọi người là muốn chụp ảnh tập thể. Kỷ Vi sửng sốt, Liêu Mân kéo Kỷ Vi đến kế bên mình, bên cạnh cô chính là Triệu Cận Sinh, một đám người nhìn vào máy ảnh, tách tách’ một tiếng, một bức ảnh được chụp lại. Liêu Mân nắm lấy tay Kỷ Vi “Cậu cũng đăng lên vòng bạn bè đi, mình thấy cậu cũng chưa từng đăng lên vòng bạn bè cái gì.” Kỷ Vi “Ừ, được.” Cô chọn vào vòng bạn bè, lấy ảnh vừa chụp đăng lên, ghi kèm theo hai chứ “Tụ họp”, đính thêm một icon tươi cười. Sau khi rời khỏi, Liêu Mân bắt lấy tay Kỷ Vi, “Mình mới vừa nhìn thấy Lâm Đế…cho cậu một like?” Lâm Đế…em trai của Lâm Trứ, là một diễn viên, đồng thời cũng là một ảnh đế trẻ tuổi. Giới thiệu Tác giả Bán Tiệt Bạch Thái Edit Sym Bìa Sym Raw/Convert Mễ Trùng Wikidich, lupan_lan93 TTV Văn án Năm 16 tuổi, cô đến bên anh, anh bận nhiều việc…xử lý nội vụ công ty, vội vàng đi đóng phim, nhưng vẫn không quên kiểm tra bài tập của cô. Một người mạnh miệng như cô bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, lôi kéo hỏi anh “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?” Anh lau đi nước mắt của cô, nói “Được.” Năm 19 tuổi, cô thi đại học, anh tự mình bay từ nước ngoài về, đêm đó, giới truyền thông tò mò tại sao Lâm ảnh đế không tham dự, ngày hôm sau liền có truyền thông chụp được, anh xách theo một chiếc valy màu hồng, đưa cô gái của anh đến trường đại học, gây ra bùng nổ tin tức. Năm cô 20 tuổi, trong nhà buộc anh kết hôn, anh nói phải chiếu cố cô cho tốt, vì thế từ chối rất nhiều thiên kim hào môn. Năm cô 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, anh dưỡng cô thành cô dâu của mình, anh là nam thần của vô số người nhưng lại là chồng của một mình cô. Cơn mưa mùa xuân rơi xuống tắm ướt mặt đất, đèn xe chiếu thoảng qua cổng lớn biệt thự Lâm gia. Chiếc xe Hummer dừng ở trước cửa, một người đàn ông từ trong xe bước xuống mang theo hơi nước đầu mùa, đọng lại giữa chân mày càng làm mặt anh thêm lạnh lẽo. Gần 0 giờ nên khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, phòng khách lại le lói một chút ánh sáng, chân mày Lâm Trứ nhíu lại, mở đèn lớn lên, một thân màu lam ghé mặt lên bàn trà, hai chân duỗi ra, làn váy theo động tác của người đó dịch lên một chút, ẩn hiện có thể thấy được đôi chân dài trắng nõn, TV đằng trước đang hiện lên hai chữ “ngủ đông”. Anh đi qua, từ trên cao nhìn xuống. Cánh tay của cô gái đang ép xuống sách giáo khoa và hai bài thi, trông rất lộn xộn, bài thi dán vào mặt cô, khóe môi còn mang theo một chút nước bọt khi ngủ. Lâm Trứ giơ tay xem đồng hồ, lại nhìn thêm một cái, ngày mai là thứ ba, hiển nhiên đây không phải là ngày nghỉ, anh kéo cổ áo, khom lưng ôm cô gái lên, cô gái trong lồng ngực mềm mại, váy buông xuống, dán sát vào cánh tay anh, Kỷ Vi hút giọt nước miếng còn vương bên khóe môi lên, bởi vì cảm giác được thân mình động đậy, mơ hồ mở mắt. Lâm Trứ đã bước lên lầu. Kỷ Vi chỉ cảm thấy đong đưa, tầm mắt từ cổ áo sơmi màu đen của anh hướng lên trên, đụng hầu kết, cằm, cái mũi, cuối cùng, đối diện với đôi mắt không có cảm xúc gì của anh. Hai người giữ nguyên tư thế này nhìn nhau hai giây, Lâm Trứ hơi buông lỏng cánh tay, muốn đặt cô xuống. Kỷ Vi phản ứng lại, vội vàng ôm cổ anh thật chặt, đầu chôn vào ngực anh còn đang hơi ẩm ướt do dính nước mưa “Em tê lắm, đứng không vững.” Lâm Trứ “……” “Tỉnh rồi thì tự mình đi.” “Em không muốn.” Kỷ Vi ở trong lòng ngực anh, giọng nói mềm mại làm nũng. Lâm Trứ nhìn người đang chôn mặt trong ngực anh chỉ thấy mỗi đầu tóc rối, đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới nâng chân dài, tiếp tục đi lên phòng, ngữ khí hơi lạnh lùng, có phần trách mắng “Tại sao lại ở dưới lầu trễ như vậy?” Kỷ Vi ngửi mùi hương của anh từ cổ áo sơ mi, bĩu môi. “Chờ anh đó.” “Anh không phải lúc nào cũng về.” Lâm Trứ nhíu mày. Kỷ Vi “Thì em cứ chờ vậy thôi.” Dù sao bài tập cô cũng làm không được, hồi ở thị trấn Thanh Giang cũng được tính là có thành tích tốt, nhưng tới Kim Thành rồi, học ở nhất trung Kim Thành, được coi là trường trọng điểm cao trung, cô liền theo không kịp. Lâm Trứ không nói nữa, ôm người vào căn phòng được trang trí bằng màu trắng và xanh lam nhạt, phòng của con gái có một mùi hương, ngửi qua rất thơm, một vẻ đẹp quyến rũ không thể nói vờn quanh bên người, Lâm Trứ một thân màu đen, lạnh lẽo sắc bén, đặt cô lên trên giường, Kỷ Vi vẫn ôm cổ anh thật chặt. Lâm Trứ thấp giọng nói “Buông tay.” Kỷ Vi nhắm mắt lại giả chết. Lâm Trứ “……” Giằng co một giây, anh duỗi tay, gỡ tay cô ra khỏi cô mình, đem cánh tay trắng nõn của cô kéo xuống, Kỷ Vi lúc này mới xoay người mở to mắt nhìn anh, lẩm bẩm “Có phải anh lại đi quay phim tiếp không?” Lâm Trứ đứng thẳng người dậy, kéo chăn được gấp gọn gàng dưới chân giường lên, bung ra rồi đắp cho cô, nói “Ừ.” Kỷ Vi lập tức xoay người, để lại cái ót cho anh. Lâm Trứ không có cảm xúc gì, nghiêng đầu đưa tay đến đèn bàn trên tủ đầu giường, vặn đến mức nhỏ nhất, lúc này mới quay người đi về phía cửa, thuận thế giơ tay tắt hết đèn trong phòng đi, người mới ra đến cạnh cửa, Kỷ Vi ở phía sau gọi lại “Trứ Nhi….” Bước chân Lâm Trứ dừng lại, kéo cổ áo, nửa ngày mới nói “Gọi là anh trai.” Kỷ Vi cười hì hì “Anh trai.” Giọng cô gái mềm mại trong bóng tối lại càng thêm dịu dàng, cửa phát ra âm thanh bị đóng, Kỷ Vi cuộn người lại trong chăn, nhìn ánh đèn ở đầu giường đang phát ra màu cam ấm áp, dần dần chìm vào giấc ngủ, không quan tâm đến bài tập chưa làm được, ngủ trước rồi nói sau. …… Mỗi một bước đi, đêm lại càng khuya. Từ trong phòng Lâm Chấn đi ra đã là hai giờ sáng, Lâm Trứ xoa ấn đường, đi lên lầu, trở về phòng nghỉ ngơi. …… Sáng sớm đầu mùa xuân, sương sớm ban đêm vẫn còn, Lâm Trứ mặc đồ thể thao từ trên lầu đi xuống, dì Trần giúp việc đang thu dọn sách bài tập của Kỷ Vi, nhìn thấy Lâm Trứ, thân thiết hỏi “Tối hôm qua mới về sao?” Lâm Trứ gật đầu “Dạ.” Dì Trần đưa mắt nhìn lên lầu hai, sau đó bước đến trước, đưa bài tập trong tay cho Lâm Trứ, thấp giọng nói “Bài tập của Kỷ Vi vẫn chưa làm xong, cậu nhìn xem?” Lâm Trứ cúi đầu, khớp xương rõ ràng ở đầu ngón tay lật mở trang đầu tiên ra xem, lại lật tiếp trang thứ hai, nhìn qua phần bỏ trống trong bài thi, dì Trần lại nói “Tuy rằng hiện giờ chương trình giáo dục ở đâu cũng gần giống nhau, dù cho lúc còn ở trấn Thanh Giang thành tích của Kỷ Vi tốt, nhưng qua bên này chắc chắn sẽ phải có chút gắng sức.” “Cậu thường xuyên lại không có ở nhà, dì nhìn cô ấy học cũng thật sự không lên tiếng được.” Lâm Trứ tiếp tục lật bài, nói “Con biết rồi.” Dì Trần lại nói “Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, đến dì nhìn cũng thấy đau lòng, lúc vừa tới vẫn luôn khóc, hiện tại thì tốt hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thật sự hòa nhập vào trong nhà này, chỉ duy nhất cô ấy tương đối thân thiết với cậu.” Lâm Trứ không hé nói gì, đặt bài thi xuống, đi ra cửa, tiến vào đường băng bắt đầu chạy lên, chỉ chốc lát hình bóng càng lúc càng xa. …… Lúc Kỷ Vi tỉnh lại giống như từ trên giường nhảy xuống, cứ xõa nguyên đầu tóc mà chạy xuống lầu, dì Trần thấy thế kêu cô một tiếng, Kỷ Vi khom lưng chào dì Trần một tiếng, sau đó chạy ra cửa đứng, vừa ra lại thấy hình bóng Lâm Trứ đang chạy bộ, lúc đó cô mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô thuận tay vuốt lại tóc, lại thấy Lâm Trứ chạy về phía bên này, mồ hôi chảy xuống cổ áo, cổ anh thon dài trắng nõn, cô cười tủm tỉm nói “Sớm quá.” Lâm Trứ Trứ nhíu mày “Sao không mang giày mà đã chạy ra đây?” Kỷ Vi cúi đầu nhìn thấy, hắc hắc cười hai tiếng “Có chút vội vàng.” “Quay về mang giày đi, mặt đất lạnh.” Kỷ Vi nhìn anh đi ngang qua, toàn thân mang theo đầy mồ hôi, chân nhấc lên, xoay người đuổi theo bước chân của anh, nhìn bóng dáng rộng lớn của anh, Kỷ Vi nhấp môi cười, tiến đến bên cạnh hỏi, “Anh sẽ ngây ngốc ở nhà bao lâu vậy? Tối nay em tan học vẫn có thể nhìn thấy anh không?” Lâm Trứ Trứ đi về phía trước, xoa xoa cổ, “Đợi lát nữa đưa em đến trường.” “Oh yeah.” Kỷ Vi hoan hô một tiếng, chạy nhanh hai bước, từ phía sau ôm eo anh một chút, người đàn ông nhíu mày, đang muốn mở miệng nói thì Kỷ Vi đã từ sau lưng anh chạy trốn đi, hấp tấp vào thẳng phòng Lâm Chấn, gọi “Ông ơi, chào buổi sáng.” “Ai da, bị con dọa chết ta.” Lâm Chấn đang ăn vụn đường bị cô gọi một tiếng, nhanh chóng đem đường giấu đi, Lâm Trứ đi theo phía sau cô tiến vào, đôi mắt lãnh đạm nhìn ông, Lâm Chấn đang cầm đường, “…….” Ông trừng Kỷ Vi một cái, đường của ta. Kỷ Vi chắp tay trước ngực, xin lỗi ông…. Lâm Chấn trong lòng hừ một tiếng. …… Trở về phòng, rửa mặt xong xuôi, mặc đồng phục vào, Kỷ Vi tự mình cột một kiểu tóc, cái này là hôm qua cô học được trong một đoạn video, chuẩn bị tốt rồi cô bước xuống lầu, dì Trần nhìn cô gái tràn đầy thanh xuân mỉm cười, lại nhìn qua một người đàn ông đang yên tĩnh ăn cơm, thuận tay xoa đầu Kỷ Vi “Hôm nay là chú Lưu đưa con đi đến trường hả?” “Không phải, Trứ Nhi đưa con đi.” Kỷ Vi cười tủm tỉm. Người đàn ông đang ăn cháo bên bàn hơn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục dùng bữa. Dì Trần nhịn cười nói “Mau ăn đi, không lớn không nhỏ.” Kỷ Vi dạ’ một tiếng, đi qua ngồi xuống, Lâm Trứ nhấp khóe môi, đầu ngón tay gõ vào bàn, “Anh đi lấy xe.” “Dạ!” Kỷ Vi gật đầu thật mạnh, sau đó nhanh chóng ăn bữa sáng, dì Trần đưa bữa sáng lên phòng giúp Lâm lão gia ăn, Kỷ Vi nghe được âm thanh bên ngoài, vội vàng lau miệng, đem chén đũa trên bàn thu dọn đặt vào bồn rửa chén, lau dọn bàn ghế sạch sẽ mới đưa tay cầm lấy balo, chạy nhanh ra cửa. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đưa cô đi học, lại còn tự mình lái xe, Kỷ Vi muốn kéo cửa ngồi vào ghế phụ, nhưng kéo mãi vẫn không ra, Lâm Trứ hạ cửa kính xe xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc, nói “Ngồi phía sau.” Kỷ Vi thiếu chút nữa đá cửa, “Em không thể ngồi ghế phụ sao?” “Ghế sau an toàn hơn.” Kỷ Vi nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, tức giận kéo cửa sau ra lên ngồi, cô đặt balo ở một bên, tay đặt lên hai đùi, nhìn anh hỏi “Tối nay sẽ ở nhà sao?” Lâm Trứ không trả lời cô, ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu xe, đi ra cửa lớn của biệt thự. Kỷ Vi tiện đà lại hỏi “Sáng sớm anh hút thuốc thì có khác gì ông ăn đường buổi sáng đâu chứ?” Lâm Trứ mặt mày nhàn nhạt “Ông sẽ tăng đường huyết.” “Nhưng anh hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe mà.” Khó được gặp anh nên Kỷ Vi nói đặc biệt nhiều, dù sao không cũng không tìm ra đề tài để nói, trên thực tế bộ dạng anh hút thuốc rất tuấn tú, ít nhất so với thời điểm anh không hút thì nhìn có chút khí chất hơn. Lâm Trứ từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, một giây sau dập tắt điếu thuốc, Kỷ Vi nhìn khớp xương hiện rõ ràng ở đầu ngón tay anh, nhất thời có chút tiếc nuối, sao mình lại nói nhiều thế cơ chứ ….. Nhất trung Kim Thành là một trường công, đồng thời cũng là cao trung trọng điểm, Kỷ Vi đang học lớp mười, vẫn chưa phân ban, thành tích dựa theo thành tích đã từng học ở trấn Thanh Giang, được phần vào lớp ba, là một lớp bình thường. Đến trước cửa trường học, Lâm Trứ liền dừng xe, Kỷ Vi biết thân phận của anh đặc thù, cũng không nhiều lời, lấy balo đeo lên, hỏi “Tan học anh đến đón em sao?” Lâm Trứ “Phải ra ngoài có việc rồi.” Kỷ Vi có chút thất vọng “Dạ được.” Mở cửa xuống xe, đang chuẩn bị đặt chân xuống, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Lên lớp 11 việc học sẽ nặng hơn, có muốn ở nội trú trong trường không?” Kỷ Vi trong lòng lộp bộp một tiếng, tay đặt trên cửa, “Không cần.” Ngay sau đó lập tứ đẩy cửa ra xuống xe, đeo balo đi vào trong trường, tóc trên đầu cột không chắc, chạy được một nữa lại bị xõa bung ra, Kỷ Vi luống cuống tay chân tóm lấy tóc đang rớt xuống, quay đầu trừng chiếc xe hơi màu đen kia, ai mà biết chiếc xe đó đã thong thả mà rời đi. Kỷ Vi “…….” Thật tức chết mà! …… Chiếc xe màu đen không chạy ra khỏi trường mà tiến vào gara của trường gửi xe, đậu xe xong, Lâm Trứ một thân màu đen áo sơ mi từ trên xe bước xuống, tiến lên lầu, mặt anh lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc gì, anh đi đến văn phòng của thầy Cao chủ nhiệm lớp ba khối mười. Tới trước cửa, Lâm Trứ gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng “Mời vào.” Lâm Trứ mở cửa ra đi vào, thân mình cao lớn chặn phần lớn ánh sáng ở trước cửa, thầy Cao vừa ngẩng đầu nhìn thấy anh, sửng sờ hai giây, nhanh chóng đứng lên, “Lâm Trứ tiên sinh.” “Làm phiền thầy rồi.” Lâm Trứ mặt mày nhàn nhạt đi vào. “Không sao, đến sớm như vậy… là… vì thành tích của Kỷ Vi sao?” Thành tích kiểm tra của tháng trước đã công bố, điểm số Kỷ Vi đạt được thất thường, quan trọng là bài tập về nhà cô làm cũng không tốt, thầy Cao cũng định qua mấy ngày nữa sẽ gọi điện cho Lâm Trứ nói một tiếng. Rốt cuộc lúc trước đứa bé này là do Lâm Trứ nhờ anh chiếu cố giúp đỡ. Nghe nói ba mẹ cô bé đã mất nhiều năm trước, sống nương tựa với bà nội, nhưng năm trước bà đã qua đời vì bệnh.

tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế